Tuần trăng mật
Chuyến trăng mật kì thú…
Sau khi đám cưới xong, tranh thủ kì nghỉ dài trước Tết âm lịch, 2 vợ chồng xách đít đi honeymoon ở Malaysia. Passport của mình thì bị đóng mộc đủ thứ kiểu nhưng quanh quẩn chỉ có Cambodia là nhiều, và 1 lần đi Nhật trước đó. Bởi vậy đợt xuất ngoại lần này mình lấy làm sung sướng vô cùng.
Hành trang đồ đạc cứ dự là nhiều, do phải mang bao nhiêu váy áo đẹp (mua rồi không mặc do đi làm mặc đồng phục **) để chộp hình, rồi thì giày dép, nón mũ các loại… thế rồi anh chồng nói luôn, mang ít càng tốt, xách mệt rồi có muốn mua gì về làm quà thì không ai xách về đâu. Mình chỉ đành gói gém hành trang trong một túi đen nhỏ (cỡ 3, 4kg gì đó). Mình cũng định đổi sẵn tiền Việt qua tiền Malai để sang đó dễ xài, nhưng 2 vợ chồng bàn, chắc để sang kia đổi cũng được, ở sân bay thiếu gì chỗ đổi. Anh chồng còn tinh tế hơn, “để anh mang theo ví, có muốn ăn uống hay chơi bời, mua sắm gì thì xài thẻ cho tiện".
Ờ, vậy đi …
Honeymoon cả đời người chắc chỉ có một lần (ai cũng ước vậy), vậy mờ trăng mật của mình cũng vật vã lắm. Dậy từ sớm 5h để kịp ra sân bay, may là không phải ngồi chu mỏ đợi ở phòng chờ lạnh teo mà có thể thong dong trong Lounge của hạng Thương gia. (không phải mua vé Business mà được vô đây mà là đăng kí thẻ Premium dùng Lounge theo định kì **).
Bay vèo một phát, tới khách sạn chuẩn 4 sao đúng đẹp nằm ngay trung tâm thủ đô Kualalumpua. Tới check-in phòng nhé. Ai thời đã book qua mạng rồi mà nó đòi thế chân thêm một mớ nữa, và tiền của mình đổi ở sân bay nếu đặt cọc thì lấy gì mà tiêu trong 2 ngày tiếp. Thôi thì charge bằng thẻ của anh đi. (hên qua, may là có mang theo).
“Chết rồi, ví của anh đi rồi, không có, ví anh không có" giọng anh chồng tùm lum ta la nhưng cái nội dung quan trọng là bạn ấy đã mất ví thì mình đã nhận thức được.
“Lục lại ở mấy giỏ xách xem, túi quần trước, sau của anh nữa"
“Không có…"
Sau một hồi lục tung mớ áo quần và giỏ xách linh tinh ra trước mặt anh tiếp tân có làn da trắng toét thì cuối cùng cũng không tìm ra. Chẳng còn cách nào khác, mình dùng số tiền mặt đổi ở sân bay ra cọc.
Phòng 2 vợ chồng book thì cứ gọi là lung linh như trong truyện, cửa sổ chĩa thẳng ra tòa tháp đôi nổi tiếng. Nhìn trên, dưới, trái, phải gì cũng toàn là toàn nhà với thiết kế ngẫu hứng, ấn tượng, tòa tháp chéo đối diện có đính nguyên cái đồng hồ điện tử số cỡ lớn, nằm ình trên giường là có thể thấy được mấy giờ. Ư là siêu lãng mạn. Thay vì tiết mục 2 vợ chồng tung tăng check phòng xem phòng tắm có gì, có két sắt hay không (toàn để passport và ipad vào đó thôi)… thì 2 vợ chồng nằm vật ra giường hỗi ôi cho cái ví không cánh mà bay. Tỏ ra thương tiếc em ví có vẻ chỉ có mình. Anh bình tĩnh hơn với việc check tài khoản online xem cái thẻ ngân hàng đã bị tên nào đó xơi chưa, còn mình thì cứ kêu trời sao nó lại mất….
Mình gọi điện thoại đủ chỗ, từ trung tâm tìm đồ thất lạc ở sân bay Tân Sơn Nhất (nhỡ nó rơi đâu đó ở Việt Nam) và cả email cho hãng hàng không Vietnamairline chi nhánh ở Malaysia, nhưng tuyệt nhiên không có hồi âm.
Buồn hiu với số phận đi nước ngoài honey moon mà rơi vào cảnh mất tiền như vầy thì hết hứng, 2 vợ chồng nằm è ra giường, mỗi đứa nghĩ một chuyện. Quơ tay sang thì gặp mấy thứ gì đó mà khách sạn họ chuẩn bị sẵn cho đôi tân lang tân nương nhân dịp lựa chọn khách sạn họ làm điểm trăng mật. Cứ như bình thường thì mình sẽ nhảy cẫn lên rồi chụp hình post Facebook rồi, nhưng bây giờ chẳng còn tâm trạng nữa. Nằm rảnh quá cũng mở banh ra xem trong gói vải màu mè này có gì thì…Không thể tin được ! Một sự lạnh ở sống lưng, đồng tử mắt quay liên tục nhìn thứ mình đang cầm trên tay.
Đó là một mảnh giấy cứng khá to, trong đó dán nhiều hình chụp của mình và anh chồng, những thời điểm 2 đứa đi chơi và những câu chúc của các thành viên trong công ty ở Việt Nam và cả công ty mẹ ở Tokyo, Nhật Bản. Không thể nào! chuyện không thể ở đây là, trong số một số ảnh mình lập tức hiểu được là do mình có đăng lên Facebook, và ai đó down về rồi in ra là chuyện thường. Nhưng trong đó có một tấm hình mình không hề đăng lên, sao họ lại có tấm hình này….. kinh sợ hơn là bất ngờ. Làm sao tấm giấy có dán hình này lại gởi được đến đây, tại sao lại có cả chữ viết của nhân viên người Nhật? và cả tấm hình mình chưa hề tiết lộ.
Mình cứ là loay hoay đổ mồ hồ không sao lí giải được sự thật theo mình là vô lí này. Anh chồng thấy sao ư, tỉnh queo…
Nhưng mình biết chắc chắn là anh ấy không tham gia vào vụ này.
Thôi, tạm thời gác phi vụ tìm tòi này sang một bên, cần tiết kiệm thời gian vàng bạc cho những việc khác, chẳng hạn như khám phá thành phố Kuala Lumpur này.
Mãi sau này về nước sau chuyến du lịch và đi làm lại thì mới nghe một chị bên công ty mẹ nói rằng “tụi tao làm nó đó, mày thích không?" thích quá đi chứ, sợ đổ cả mồ hôi hột. Nhưng là một kỉ niệm khó quên mà không thể nào có lại lần 2 nữa. Vì tuần trăng mật của mình chỉ có 1 lần duy nhất thôi.!
Discussion
New Comments
No comments yet. Be the first one!