Đi hội thảo và kết cục không hậu

28/08/2023Nhật kí

Sau khi lấy chồng, cuộc sống ăn chơi thời sinh viên của mình dần ít lại, công việc bận rộn càng làm cho chuyện hội họp tụi bạn bè cũng vơi đi. Thế là hôm vừa rồi nhận được 2 tấm vé mời tham dự hội thảo của một công ty bảo hiểm nước ngoài dành cho khách VIP (khách VIP ở đây là bà chủ nhà trọ cũ, bác không đi được nên cho lại 2 vé cho đứa em gái mình, và hôm đó nó về quê nên nhắn nhủ lại chị với anh rể đi).

Hớn hở với vé mời trong tay, và chú ý nhất đến mục buffet tối và chương trình rút thăm với quà hấp dẫn, mình định hình mục tiêu là vừa tiết kiệm chi phí ăn tối vừa biết thêm thông tin về chế độ bảo hiểm lại có khi có quà mang về. Thời gian hôm thứ 7 được mình sắp xếp khoa học để hướng tới mục tiêu bắt đầu lúc 5 giờ rưỡi chiều. (thiệt ra thì chỉ muốn đến chỗ đông người, lâu lâu phải có không khí bầy đàn tí cho nó giống xã hội).

Đúng giờ 2 vợ chồng đã có mặt tại sảnh một khách sạn 3 sao ở quận 1. Những cô chú ngồi xung quanh mình toàn là người lớn tuổi và chắc là đã dùng dịch vụ bảo hiểm này lâu rồi nên non choẹt chỉ có 2 vợ chồng mình. Đợi tới 6 giờ, mới được dẫn lên lầu 6 của khách sạn, nơi có một phòng hội nghị không to lắm nhưng được trang trí cũng khá được. Cầm cái vé mời ghi tên bác chủ Nhà, khi chị soát vé hỏi em tên gì, mình cũng nói thiệt tên, kèm theo câu hơi xạo: “Má em bận nên em đi thay", nói xong mới tự nghĩ rằng không cần thiết phải khai mang vậy. Đúng là đi thuồng có tật giật mình mà. “em đi với chồng hay với em trai vậy", tới đây mới quíu lên nè. Chồng với em trai nó khác nhau xa lắm, mà sao bà chị này hỏi câu khó thế nhẩy. “Dạ chồng em, chị", nói rồi mình đọc tên anh cho chỉ ghi vô sổ, nữa chừng thì phải chuyển sang cho anh ghi vì tên nước ngoài chị ấy không biết ghi như thế nào… Thực là rắc rối mà.

Đi vô trong phòng thì do mặt mày sáng láng quá hay sao, được hướng dẫn vô ngồi bàn đầu tiên gần nhất với bục. Trên bàn có dọn sẵn chén dĩa như bàn tiệc ở đám cưới vậy. Thấy hứng khởi rồi.

Mới đầu vô là Game show hãy chọn giá đúng, đoán giá mấy món hàng gia dụng bán ở Nguyễn Kim, hây da, hôm qua mới đi sưu thị chợ lớn vậy mà … nhớ được giá cái tủ lạnh Toshiba với cái máy giặt là hôm nay ôm quà rồi. Vợ ngồi tiếc hùi hụi, còn chồng thì bắt đầu nhìn xung quanh xem có ai dùng smartphone để search thông tin không **

Sau tiếc mục game là màn giới thiệu về bảo hiểm, lí giải bảo hiểm nhân thọ là gì… ngồi giống như bị ru ngủ vậy. Mình biết tiếng Việt, còn anh thì không. Anh bắt đầu quay sang hỏi mình bác kia nói gì vậy, sao bác nói lâu thế. Sau một hồi tầm 45 phút thuyết trình dài thòng của bác trưởng phòng kinh doanh, anh chồng hỏi khi nào xong nhỉ, trong tờ chương trình không ghi cụ thể thời gian cho từng mục, và cũng không ghi thời gian kết thúc. Mình cũng bắt đầu mỏi người, mỏi lưng các tư thể vì ngồi yên một ví trí quá lâu. Tiếp tới là màn quảng cáo các dịch vụ cũng như các plan mà người dùng nên chọn. Tiếc mục này do chị người Bắc giảng. Nghe rất thu hút, nhấn nhá đủ kiểu làm tỉnh cả người. Nhưng anh cũng không nghe được. Và anh bắt đầu cảm thấy khó chịu vì chị ấy nói rằng cũng đã trễ giờ dùng bữa tối của mọi người (khi đó là 8giờ) nên chỉ xin trình bày trong vòng 15 đến 20 phút thôi, và rồi chị ấy cũng xơi luôn 30 phút với tùm lum điều khoản mới, rồi hỗ trợ tối ưu gì đó. Anh bắt đầu với việc lấy điện thoại ra giết thời gian bằng cách search xem các từ ghi trên máy chiếu có nghĩa là gì. (thiệt là khả năng ham học hỏi đáng kinh ngạc), sau đó thôi điện thoại đi, anh bắt đầu liu riu mắt gật gà gật gù, và tới phút thứ 20 trong khoảng 30 phút giảng bài của chị ấy, thì anh đã nói với mình anh muốn về. Trời ơi, mình biết thế nào cũng sẽ nghe từ đó, nhưng thấy anh gắng tới giờ phút này tưởng rằng anh quên mất việc đòi về… anh nói 4 lần, mình ừ ừ, à à cho qua rồi nói anh phần của chị này là cuối cùng rồi. Anh im lặng lại lấy điện thoại ra lướt Facebook….

Phù… chị ấy đã nói xong, khi ấy là 8 giờ 30 phút, 2 đứa đói meo râu. Và mình cũng thấy rằng có nhiều cô bác có dẫn theo con nhỏ nữa, mà lại đến lúc 5 giờ rưỡi, thiết nghĩ chưa ăn tối, mà ngồi đợi dài mỏ kiểu này thật là tội nghiệp mấy đứa nhỏ. Tới khi anh tỏ vẻ mặt thật sự chán chường ra (trông khá thảm hại), “anh muốn về, anh muốn ra khỏi đây.", anh lặp lại câu này chắc 3 , 4 lần gì đó nhưng mình không nghe rõ, vì một anh trưởng phòng nào đó lại tiếp tục lên la hét gì đó trên khán đài. Sắp tới giờ ăn rồi mà lại đòi về, thiệt là …. giờ mà ngồi lại thế nào bạn í cũng làm mặt một đống cho xem, và mình cũng ăn chẳng vô. Thế là còn 10 phút nữa tới giờ dùng bữa và bốc thăm trúng thưởng thì 2 đứa vác đít đi về. Anh- trong tâm trạng hớn hở vì được thoát khỏi một chỗ chán ngắt nói toàn tiếng Việt anh không hiểu. Mình- khó chịu ra mặt vì mục đích ban đầu và sự chờ đợi ngoan ngoãn không đem lại một kết cục vui vẻ gì. Một số cô chú nhìn theo cặp trai gái loe toe với vẻ mặt kì hoặc…

Bước ra lấy xe thì cứ 10 lần như một, mặt anh tỉnh bơ. Hey, mình đi ăn tối ở đâu nhỉ, lâu rồi không sang khu này mình ăn quán mì đó đi nhoe, nhoe — nói với cái giọng nịnh ngọt lịm thấy ghét. Mình im lặng – một cách đáng sợ.. và anh chồng cũng đã thấy sợ, anh im ru leo lên phía sau xe mặc mình phóng ga vụt đi (mình cũng thấy hết hồn vì tay vặn ga có hơi quá)…

Tới quán mì Nhật hồi xưa 2 đứa hay hẹn hò.

Giữ nguyên cái mặt siêu ngầu – vì đang giận. Anh chồng thì làm đủ các kiểu mè nheo chọc cho vợ cười nhưng không ăn thua. Và cứ như mọi lần là sẽ giở tuyệt chiêu ra, và tuyệt chiêu làm hoà đó tính tới thời điểm này lần nào cũng hữu hiệu….

11334163_855851527821477_2706570138080854341_o

 

2 đứa vui vẻ ra về với hoá đơn ăn tối hết 250k – đáng lẽ là không đồng nếu chịu dự hết seminar nọ. Hơi tiếc, mà thôi kệ. Đằng nào cũng được một buổi ăn tối 2 người… (dùng hết nguyên nhân sẵn có để biện mình cho tiếc nuối khôn cùng)